Lâm Triết Viễn nhức đầu xoa xoa trán, có chút không biết nên làm sao bây giờ.

Cứ để thứ kia tiếp tục tàn sát bừa bãi trong khu chung cư sẽ là một phiền phức lớn.

Nhưng bọn họ bây giờ quả thật không có cách nào đối phó với nó, điều này làm Lâm Triết Viễn rầu rĩ tới mức mép tóc cũng muốn lùi ngược về sau.

Mặc dù người khác sẽ nghĩ rằng Băng Hà nói Hân Di tái hôn là đùa, nhưng Lâm Triết Viễn không có cách nào xem là đùa, anh không muốn bị tên Tiền Tiểu Tường kia dùng chuyện này để cười nhạo mình.

Nói tiếp thì sở dĩ Băng Hà vẫn luôn kiên quyết bắt người khác gọi mình bằng biệt hiệu là vì cái tên kia gọi một cái nghe không khí phách gì cả.

Vì thế, ngoại trừ Lâm Triết Viễn vốn không hòa hợp thì rất hiếm có người trực tiếp gọi Băng Hà bằng tên như vậy.

Lâm Triết Viễn đang sầu khổ thì một âm thanh ở phía sau truyền tới.

"Để tôi đi, bộ xương già này có lẽ sẽ phát huy được chút tác dụng đấy."

Một người phụ nữ trung niên đeo một cái túi nhỏ trên lưng từ trong góc tối đi tới bên cạnh Lâm Triết Viễn, dây kéo của túi không kéo kín để lộ ra bên trong chứa máy chơi game và mấy quyển tiểu thuyết.

"Sao ngài lại tới, ngài không nên tham gia nhiệm vụ của hiệp hội nữa đâu, ngài đã xuất ngũ rồi mà." Mới đầu vẻ mặt Lâm Triết Viễn rất vui vẻ, nhưng ngay sau đó thì trở nên nghiêm nghị hẳn.

"Gì mà không nên tham gia chứ, chỉ cần là ở nơi này, có ai lại không để tâm, nếu thật sự tai họa xảy ra ở thành phố này thì sẽ không vì tôi đã xuất ngũ mà bỏ qua tôi đâu." Người phụ nữ trung niên mỉm cười nói.

Nghe đối phương nói vậy, Lâm Triết Viễn hơi thả lỏng một chút, có người này ở, bọn họ cũng thoải mái hơn.

Người này tên là một siêu thợ săn hơn chín mươi tuổi đã xuất ngũ!

Đương nhiên, nhìn về ngoài thì chỉ không tới ba mươi lăm tuổi mà thôi.

"Hiện giờ cái khó của bọn cậu là cục thịt di động khổng lồ kia đúng không? Đúng là thứ quái vật đáng ghét, để tôi thăm dò xem nó mạnh yếu thế nào."

Vương Cầm tìm kiếm trong túi một hồi, sau đó móc ra một cây cung gấp có hơi mảnh khảnh.

Sau đó những đốm sáng màu xanh lá dần ngưng tự trong tay Vương Cầm, cuối cùng biến thành một mũi tên tràn đầy hơi thở sinh mệnh.

Đây chính là năng lực của Vương Cầm, có thể ngưng tụ sức mạnh tự nhiên, bắn ra những mũi tên có hiệu quả khác biệt!

Còn một túi máy chơi game và tiểu thuyết kia không hề có quan hệ gì với năng lực của Vương Cầm, bà chỉ dùng chúng để giải trí mà thôi.

Vương Cầm kéo căng dây cung, mũi tên xanh lá hóa thành một ngôi sao chổi xanh biếc bay về phía khu chung cư hủ hóa.

"Là xạ kích tầm cực xa, uy lực không mạnh, xem thử xem nó phản ứng ra sao, căn cứ vào biểu hiện của nó thì tôi sẽ xác định hướng tác chiến thích hợp."

Mũi tên bay đi một quảng đường khá dài, ghim vào người quái vật cục thịt làm nó phát ra một tiếng rên rỉ.

"Năng lực của tôi có lực sát thương rất lớn đối với loại quái vật ô uế này, vì thế..."

Vương Cầm nhìn về hướng con quái vật cục thịt kia, bà tin rằng mũi tên của mình chắc chắn sẽ tổn thương được nó.

Bà còn chưa dứt lời thì quái vật kia đã bắt đầu héo khô, sau đó trực tiếp vỡ ra thành thịt nát đầy đất!

Giống như, nó đã bị mũi tên kia bắn chết vậy!

Lâm Triết Viễn kinh hãi muốn rớt cằm, nhìn hướng đó ngơ ngác nói: "Nó chết rồi hả, cái này... này... thật không hổ là siêu thợ săn đã giải ngũ, thực lực quá khủng khiếp, đời này có lẽ tôi cũng không đạt tới thực lực này."

Vương Cầm nghi ngờ gãi gãi đầu, mũi tên kia quả thực chỉ là dò xét mà thôi, khoảng cách xa như vậy, ngay cả một con quái vật cấp Tai Hại cũng không giết được.

Nhưng xem dáng vẻ của con quái vật kia thì chắc chắn phải đạt tới bậc trung của cấp Tai Nạn.

Thế mà con quái vật khổng lồ kia, cứ vậy chết đi.

Này là tình huống gì đây?

...

Trong khu chung cư bị hủ hóa, Ôn Văn đang xem quái vật cục thịt khổng lồ này là máy sạc pin để bổ sung năng lượng cần dùng.

Đột nhiên một mũi tên xanh lá từ xa bắn tới, trực tiếp đâm xuyên cơ thể quái vật.

Phần máu thịt bị mũi tên tác động lập tức mất đi năng lượng đặc biệt, biến thành máu thịt thuần túy, cũng giống như khi bị găng tay Tai Ách của Ôn Văn hút khô.

Nhưng đó chỉ là biểu hiện tương tự mà thôi, thực tế thì sức mạnh của mũi tên kia hoàn toàn trái ngược với sức mạnh trong cơ thể quái vật, vì thế sinh ra hiệu quả giống như tinh lọc.

"Quái vật trong khu chung cư hủ hóa không biết dùng năng lượng, tức là đòn tấn công này là của thợ săn, con quái vật này xung đột với thợ săn?"

Ôn Văn hiểu rõ thực lực của con quái vật này, thợ săn tiến vào khu chung cư hủ hóa này mặc dù đều là người có nghề nhưng rất ít người có thể chống lại được nó.

Vì thế Ôn Văn biết, đã tới lúc nên kết thúc sinh mệnh con quái vật này rồi.

Trong tình huống chính mình có thể giải quyết nó bất cứ lúc nào, Ôn Văn không thể để nó đi làm tổn hại sinh mệnh thợ săn khác.

Vì thế cánh tay phải Ôn Văn dùng lực một chút, tốc độ hấp thu thoáng cái tăng mạnh nhiều lần, quái vật vốn có thể miễn cưỡng bảo trì cân bằng trực tiếp tan vỡ thành một đống thịt ngọ nguậy.

Mà số thịt kia cũng dần dần mất đi sức sống, năng lượng chống đỡ để chúng có thể hoạt động đã bị hút hết vào trong găng tay Tai Ách.

Khắp nơi đều là phần tay cụt chân cụt và chất nhờn sền sệt tởm lợm, Ôn Văn ghét bỏ từ bên trong chui ra, sau đó gõ nhẹ trên người mình một cái, lớp băng vụn và chất bẩn cũng theo đó rơi xuống.

Trước đó vì muốn chống đỡ nhiệt độ cao mà tạo ra lớp băng này, không ngờ nóng đâu không thấy lại trời xui đất khiến giúp Ôn Văn ngăn cách được mớ ô uế kia, cũng coi như không lãng phí năng lực của Tần Sảng.

"Kỳ quái, bên này không hề có thợ săn nào tồn tại."

Sức ảnh hưởng của quái vật cục thịt này quá khủng khiếp, thợ săn bình thường đều phải trốn nó thật xa, vì thế ở gần đây không hề có thợ săn tồn tại.

"Lẽ nào mình ra tay quá chậm, thợ săn đã bị thứ này cắn nuốt rồi?" Ôn Văn đau đầu, có chút khó hiểu.

"Quên đi, không nghĩ nữa, mình đã làm tốt chuyện mình nên làm rồi, nếu vận may của kẻ đó thật sự không tốt thì mình cũng không có cách nào."

Lúc này lấy quái vật cục thịt làm tâm điểm, đã có hơn mười ngôi biệt thự bị con quái vật này phá hủy, đầu nguồn khẳng định không phải những nơi đó.

Tiếp tục với nhiệm vụ, Ôn Văn chuyển sang tìm kiếm ở các tòa kiến trúc khác, tìm ra nơi có khả năng là đầu nguồn hủ hóa.

Có điều trước khi xuất phát, Ôn Văn muốn xem thử phần găng tay Tai Ách đã hình thành toàn diện có thể mang tới bất ngờ gì cho mình.

Đầu tiên, xét về bề ngoài thì găng tay trái cũng giống hệt như găng tay phải, đều là chất liệu không thể phá vỡ.

Cùng lúc đó, găng tay này mang tới một sức mạnh khổng lồ cho tay trái Ôn Văn, hiện giờ sức mạnh của phần chi trên của anh đã hoàn toàn vượt xa phần thân dưới.

Tiếp đó là xiềng xích của phần găng tay bên trái, thoạt nhìn thì khá là giống với sợi xích bên găng tay bên phải, nhưng chúng không có khả năng đặc biệt là hấp thu năng lượng.

Ngược lại vẻ ngoài của nó trông mạnh mẽ hơn nhiều, cũng càng có tính xâm lược hơn, phần đầu sợi xích thậm chí còn là lưỡi dao sắc bén, mà phần đầu sợi xích bên tay phải chỉ là những quả cân nhỏ mà thôi.

Sợi xích này cũng có đặc tính của riêng mình, chỉ là hiện giờ Ôn Văn vẫn chưa khám phá được.

Sau đó chính là phần Ôn Văn mong đợi nhất, những chiếc nhẫn, chạm nhẹ hai cái thì anh phát hiện nhẫn này không thể lựa chọn số phòng giam.

Nói cách khác, Ôn Văn không thể sử dụng chiếc nhẫn ở tay trái để dùng năng lực của quái vật.

Nhưng, chúng lại có thể chọn số phòng ở kho hàng.

0.12364 sec| 2409.109 kb